Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

Nhan sắc viết văn

tình yêu bão

Nhà văn Diệu Như Trang.

Thật ra, tôi luôn nghĩ rằng, đã là nhan sắc, thì việc quan trọng nhất là tập trung chú ý giữ gìn cho nhan sắc luôn trọn vẹn. Mỗi chuyện đẹp là đã cứu vãn nhiều thứ rồi.

Nhan sắc sinh ra là để được chiều chuộng, ngắm nhìn, ưu ái và bảo bọc. Không ai lại vô lý đến mức phân bì với nhan sắc bao giờ.

Thế nhưng, ngày đẹp trời hay đêm trăng sáng nào đó, nhan sắc bỗng dưng viết.

Viết như một cuộc mưu sinh hay viết chỉ để giải tỏa lòng mình thì ai mà biết được.

Ngoài Hà Nội, nghe bảo có chị Di Li cũng là nhan sắc viết, tiếc rằng tôi chưa được chiêm ngưỡng chị. Còn chị Y Ban thì bảo: "Đàn bà xấu thì không có quà". Tôi không biết nhan sắc của chị Y Ban thế nào, nhưng tôi nghĩ, phàm đã là đàn bà thì luôn xứng đáng để có quà. Duy điều này, món quà dành cho nhan sắc thường long lanh hơn món quà dành cho một ai đó kém nhan sắc.

Thế nên, trong bài viết này, tôi chỉ viết về những nhan sắc cầm bút mà tôi biết.

1. Chị lấy bút danh là chị Đẹp, quen miệng tôi vẫn gọi chị bằng bút danh. Chị Đẹp vừa ra quyển "Sóng đưa nước", một quyển sách có nội dung đọc rất thú vị. Người độc thân đọc "Sóng đưa nước" sẽ muốn có chồng. Còn người có chồng đọc "Sóng đưa nước" ngay lập tức muốn độc thân.

Tạo được một ý niệm nào đó cho người đọc đã là thành công của người cầm bút. Như tôi chẳng hạn, hàng chục năm viết báo với hàng nghìn bài, mà dễ gì đọng lại được một ý niệm nào đó cho người đọc.

Nhưng, viết hay hoặc không viết hay thì có quan trọng gì chứ. Nhất là khi, chị Đẹp rất đẹp.

Chị Đẹp mình hạc xương mai, mũi thanh mắt sáng, da trắng mắt to, tóc ngắn gợi cảm... Chị Đẹp đeo kim cương, độ sáng của hạt xoàn không lấp lánh bằng nụ cười của chị. Chị Đẹp sơn móng tay bóng loáng, màu sắc ấy không nổi bật bằng ánh nhìn của chị. Trong một cuộc vui, chị Đẹp ngồi cạnh ai, thì người ấy ngay lập tức trở nên có giá trị. Phải đến khi gặp chị Đẹp, thì tôi mới có câu trả lời cho câu hỏi, vì sao đại gia luôn thích nhan sắc kề bên?

Tôi ngồi với chị Đẹp lần đầu tiên ở Mạc Đĩnh Chi. Đêm ấy uống ít, mà về trằn trọc mãi không ngủ được. Chỉ hận một nỗi, sao mình không sinh sớm hai mươi năm. Sao chị Đẹp không sinh muộn hai mươi năm.

Tôi ngồi với chị Đẹp lần thứ hai ở Lê Quý Đôn, hôm đó có đông văn nhân ở đất Sài Gòn tụ hội. Đã là văn nhân, nhìn nhan sắc bao giờ không miệng đơ lưỡi cứng, thì cũng mắt tít tay run... Nhưng ngộ cái, bảo: "Anh mê chị Đẹp rồi chứ gì?". Nhanh chóng sẽ bị bật lại ngay, nên thôi, tôi chỉ nói về cảm giác của tôi cho an toàn. Mắc công mấy anh mà lên cơn giận, thì tôi chỉ có đường chơi với dế.

Sáng, ra mắt tập sách của chị, tôi bận việc không sang được.  Ân hận cứ như nhỡ mất chuyến tiễn đưa một người bạn thân đi định cư ở nước ngoài. Trưa, không cần chị gọi, chỉ cần nghe tiếng lập tức mò đến để chuộc lỗi.

Ở Lê Quý Đôn, chị cười suốt. Tôi nhìn chị cười mà như say như ngây. Bảo sao ông anh rất nổi tiếng của tôi không cúi đầu mỗi khi nói chuyện với chị. Ôi, ông anh một thời dọc ngang ngang dọc, viết triệu câu thơ, hàng vạn tạp văn, hàng trăm đầu sách... Ôi, ông anh gặp nguy phanh áo mà cười, khi say vung tay chém gió ùn ùn mưa bão. Vậy mà, chị Đẹp vừa mới thỏ thẻ đến câu thứ hai, ông anh như rồng bị rút gân, hổ bị tước móng. Nhẹ nhàng như con gái lần đầu hẹn bạn trai, thẹn thùng như cô dâu trong phòng hoa chúc... Ôi, có sức mạnh nào lại không khuất phục trước mỹ nhân.

Nhà văn Nguyễn Đông Thức trong lời đề tựa cho sách của chị có viết: "Đã khá lâu tôi mới được đọc một tác giả viết về tâm lý phụ nữ - và cả tâm lý "bọn đàn ông" nữa - hay như thế".

Còn chị Đẹp trả lời trên Thể thao và Văn hóa đơn giản hơn: "Đàn ông và đàn bà cũng như sóng và nước. Sóng không phải là nước, đấy là điểm khác biệt, nhưng sóng không rời nước, đấy là điểm tương đồng".

Mọi người đều khen câu trả lời này của chị rất thông minh. Tôi cũng thấy vậy.

Vậy đó, chị là chị Đẹp, chị đã đẹp lại còn thông minh. Hỏi làm sao mà thiên hạ không đắm đuối chị. Hỏi làm sao mà tôi không ghen tị với ông anh của mình. Ghen đến độ, mượn rượu suýt đòi đánh nhau đến những... hai lần. Cũng may tôi đương thanh niên trai tráng, cơ bắp săn chắc nên ông anh cũng ngại không dám động thủ. Mà cũng có khi, chị Đẹp đã khiến ông anh trở nên yếu đuối khác thường, tâm tính từ đó biến đổi theo(!).

Chị Đẹp.

Chị Đẹp tên thật là Lê Phương Thảo. Chị Đẹp vừa đẹp, vừa thông minh. Người vừa đẹp vừa thông minh thì không thể nào viết sách không hay được.

Chắc chắn là như vậy.

2. Diệu Như Trang nhỏ tuổi hơn tôi. Diệu Như Trang không có bút danh như của chị Đẹp, nhưng vì Diệu Như Trang đẹp, nên tôi sẽ gọi Diệu Như Trang là... em Đẹp.

Em Đẹp ngồi với tôi ở hồ Con Rùa, một trưa Sài Gòn nắng như áp mặt vào cái bàn ủi đang cắm sẵn điện. Nhưng có sao, cà phê phòng máy lạnh và em Đẹp thì đang rực rỡ.

Em Đẹp mặc quần jeans ngắn, áo thun sát người. Chân dài miên man, áo ôm eo nhỏ, tóc lõa xõa vai... Em Đẹp khiến tôi lóng nga lóng ngóng như trẻ quê lần đầu ra phố. Em Đẹp khiến tôi há miệng mười sáu lần, chỉ có thể tập trung nói được hai câu. Câu thứ nhất: "Em đẹp quá". Câu thứ hai: "Em rất đẹp". Cứ vậy, cho đến khi em Đẹp xin số điện thoại của tôi thì tôi... ngất hẳn. Giả mà không có cậu phục vụ gọi dậy, chắc là tôi đã không thể tỉnh để mò lại về nhà. Từ đó, đâm ra biếng ăn mất ngủ. Ngày ngóng đêm trông. Không nhẽ, hận ba mẹ sinh ra thiếu thước tấc. Hận phận mình giá áo túi cơm. Quay quắt hoài, không biết đổ vào đâu, chỉ biết nhìn trời hỏi một câu bất chấp trời cao thinh lặng: "Hậu hội hữu kỳ, gặp lần này biết có lần sau?".

Tưởng đã quên hay đang cố tình quên, sầu não không sao kể siết, thì bất chợt em Đẹp gọi. Quýnh quáng suýt đánh rơi điện thoại mấy lần, lập bà lập bập.

Em Đẹp hỏi, anh có rảnh không? Vội vã trả lời, với nhan sắc không khi nào anh bận cả. Gặp em được không? Nhanh nhảu trả lời, với nhan sắc không khi nào anh lại không gặp được.

Em Đẹp muốn gặp, là vì em Đẹp muốn tặng sách. Còn tôi muốn gặp em Đẹp, là vì em Đẹp đẹp. Trong mỗi cuộc hẹn hò, bao giờ cũng ẩn chứa từng mục đích riêng cơ mà.

Em Đẹp ra sách, quyển tiểu thuyết nhan đề "Thành phố còn đây nhưng người tình đi vắng". Thói quen cố hữu, suýt nữa tôi bật lên câu nói: "Cho dù thành phố có đi vắng, thì anh vẫn còn đây". May là, còn kịp nín lặng.

Em Đẹp hôm ấy mặc bộ đồ hồng, vải mỏng xinh xinh. Em Đẹp xài nước hoa thoảng nhẹ. Tôi ngồi nghe em Đẹp nói nhiều mà chẳng nhớ được gì. Vẫn vậy, thường không thể suy nghĩ trước mặt người đẹp.

Em Đẹp phải gắt mấy lần thì tôi mới nhớ trọn vẹn câu: "Đây là cuốn tiểu thuyết về tình yêu, em lại ở độ tuổi đang yêu và sống hết mình vì tình yêu nên thời gian để cho ra đời cuốn sách cũng chỉ mất vài tháng thôi. Cuốn sách được đặt lên kệ đúng ngày sinh nhật của em, đánh dấu một sự đổi mới, trưởng thành hơn trong phong cách viết. Anh đọc rồi góp ý cho em".

Không phải tôi lấy mình để suy ra người, chứ ngồi với em Đẹp, nghe em Đẹp nói là đang tuổi yêu lại yêu hết mình, thì ai đủ dũng khí để... từ chối.

Tôi trả lời em Đẹp rằng: "Anh ít khi đọc tác phẩm của các cây bút nữ. Nhưng vì em, anh sẽ đọc". Nói xong lại suy nghĩ lan man. Nghĩ gì chỉ mình tôi biết, hẳn nhiên là em Đẹp không thể biết được. Mà tôi, cũng sẽ không nói.

Em Đẹp ra về, bỏ tôi lại với cái bàn trống. Cảm giác là không còn ai hiện hữu ở nơi đó vào lúc này. Có lẽ, em Đẹp đang không vui. Cũng có thể, em Đẹp cho rằng, tôi không biết em Đẹp là ai.

Đương nhiên, tôi biết em Đẹp là ai chứ!

Em Đẹp là cây bút nữ đang rất ăn khách hiện nay cho đủ thể loại, từ phim chiếu rạp, kịch sân khấu cho đến phim truyền hình.

Ba năm trước, em Đẹp đã có kịch bản đình đám cho bộ phim truyền hình dài tập "Nhất quỷ nhì ma". Rồi còn kịch bản sân khấu cho vở Sám hối... Tiếp đến là "Màu tình yêu", "Thiên sứ 99", "Hợp đồng scandal"... Đó là không kể đến những quyển sách mà em Đẹp đã viết xen kẽ trong những lúc tạm xả hơi sau mỗi kịch bản.

Sức làm việc của em Đẹp là điều giới viết lách phải ghi nhận. Em Đẹp viết liên tục, viết đến mức có cảm giác, mỗi ngày em Đẹp thức dậy, bước đến bàn trang điểm, tô son kẻ mi xong là lại ngồi vào bàn viết.

Em Đẹp nói đơn giản lắm, em Đẹp bảo: "Em còn trẻ nên em viết khỏe". Có vậy thôi.

Ừ, thì có hơn một lần, tôi có nhắc em Đẹp, em đừng suy nghĩ nhiều chuyện viết lách. Em cứ suy nghĩ về việc chăm chút cho nhan sắc của chính mình là đủ để anh cảm phục em rồi.

Tài năng của em Đẹp đã được đám đông thẩm định thông qua các kịch bản lẫn tiểu thuyết đầu tay của em Đẹp.

Còn nhan sắc của em Đẹp đã được tôi giúp mọi người thẩm định trong bài viết này.

3. Hết chị Đẹp rồi đến em Đẹp... Nghề báo luôn khiến tôi mệt mỏi vì câu chữ, đề tài... Nhưng bù lại, giúp tôi có những cơ hội hầu chuyện mỹ nhân. Bù qua sớt lại, tính vẫn còn lời nhiều lắm.

Chị Đẹp có danh phận, em Đẹp có danh vọng.

Sót lại tôi, tôi ngồi hát vang bài Thập bát mô

bão tình yêu

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...