La Thiên nhận ra được phản ứng khác thường của tôi, lên tiếng hỏi: "Em sao thế? Sao sắc mặt lại trở nên khó coi đến thế?"
Tôi ấp úng: "À... Quan Vũ Phi... cậu ấy dạo này đang cố gắng giảm béo, cô ấy lo sợ mình... Nạn nhân tiếp theo chết vì "tham ăn", em nhìn thấy cô ấy ngày ngày ăn mướp đắng sống, em...". Tôi không nói tiếp được nữa, trong lòng hoang mang cực độ.
La Thiên vỗ vỗ tay tôi, trịnh trọng nói: "Hãy tin anh, Tiểu Yên, anh nhất định sẽ bắt được hung thủ."
Tôi mơ màng nhìn anh, thực sự có thể bắt được hung thủ sao? Chỉ còn có chín ngày nữa. Nếu hung thủ dễ dàng bị bắt như vậy, thì mười năm, hai mươi năm trước đã phải bị bắt rồi, lại còn để đến tận hôm nay hắn vẫn tiếp tục gây án được sao? Tôi thở dài, đột nhiên nhớ đến việc chạm trán Bồ Bằng ở đầm hoa sen đêm hôm đó, bèn hỏi La Thiên: "Nghe nói thi thể của tin nhắn là do Bồ Bằng phát hiện ra phải không?"
"Đúng vậy!"
"La Thiên," tôi ngừng một lát, hỏi anh vẻ rất nghiêm túc, "Anh có tin em không?"
"Em đang nghi ngờ Bồ Bằng, đúng không?"
"Không phải là em đang nghi ngờ ông ta, mà là ông ta thực sự rất khả nghi."
Sau đó, tôi bèn kể lại cho anh nghe việc đêm đó. "Lúc đó vào khoảng 3 giờ đêm, ông ta đi đến đầm hoa sen lúc khuya khoắt thế thực sự chỉ đơn giản là để tuần tra thôi sao? Kết quả là sáng ra ông ta phát hiện ra thi thể của Tống Tịnh Như. Còn nữa, lần phát hiện ra thi thể của Châu Tử Dương, cũng là..."
"Khuya như thế, em lại đi đến đầm hoa sen làm gì?". La Thiên cắt ngang lời tôi, vẻ mặt không vui, như thể không hề nghe thấy việc tôi đang nói với anh Bồ Bằng rất khả nghi vậy.
"Không làm gì cả, dù sao có nói ra anh cũng không tin, chỉ có trách mắng em thôi."
"Phải rồi, vậy em có bao giờ nghĩ xem tại sao anh lại phải trách mắng em không? Em đã không còn nhỏ nữa, sao lại còn mê tín như vậy chứ? Thật không ngờ còn cùng với bọn họ đi gọi hồn, còn chạy đến đầm hoa sen đốt bùa. Anh thực sự không biết nên nói em thế nào đây!". Anh nhìn tôi, nét mặt lộ ra vẻ thất vọng vì không bảo ban được tôi.
Tôi giải thích: "Mê tín thì có liên quan gì đến lớn nhỏ chứ? Anh cứ luôn nói, trên thế giới này vốn không hề có ma quỷ, đó là vì anh chưa gặp!"
Anh bật cười: "Nói thế, em gặp rồi sao? Trông nó như thế nào? Không có đầu hay là không có chân?"
Tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn anh: "Anh không cần chế nhạo em, nếu không phải là ma quỷ giết người, hung thủ thực sự có thể lợi hại đến thế sao? Từ năm 1988 đến tận bây giờ, đã hai mươi năm rồi..."
La Thiên ngắt lời tôi, dày mặt nói: "Đó là bởi vì hung thủ chưa gặp phải anh, năm nay thì khác, chắc chắn anh sẽ bắt được hắn. Anh nói cho em biết, Tiểu Yên, nếu ma quỷ thực sự có thể giết người, vậy thì còn cần cảnh sát bọn anh làm gì chứ? Còn cần đến pháp luật làm gì? Tất cả những vụ án bó tay cứ đổ hết cho ma quỷ là được!"
Tôi hơi tức giận, xua xua tay: "Thôi đi thôi đi, em không nói với anh điều này. Vậy em hỏi anh, anh nói vết mực đỏ trên lá bài ma quỷ lần này là ám thị cách thức chết của nạn nhân tiếp theo, vậy tại sao trên lá bài ma quỷ đầu tiên lại không có ám thị?"
Anh lập tức trả lời: "Chẳng phải anh đã nói rồi sao, tâm lý của hung thủ đang thay đổi."
Tôi chợt cảm thấy vô cùng buồn bực, lầm bầm vẻ không vui: "Thay đổi cái lông [1] ấy"
Anh ngẩn người: "Mèo khoang? Cái gì mèo khoang?"
Đúng lúc đó, chiếc di động của tôi đổ chuông, là Liên Thành gọi đến, cô hỏi tôi có nhìn thấy La Thiên không. Tôi không dám nói với cô là tôi đang ở cùng La Thiên, bèn nói không gặp. Tôi thấy hơi lạ, cô nha đầu này tìm La Thiên làm gì nhỉ? Hỏi ra mới biết, thì ra đêm hôm đó La Thiên nói sẽ dẫn mọi người cùng đi xem việc gọi hồn của bà đồng. Tôi liền đồng ý ngay, còn nói sẽ giúp cô ấy tìm La Thiên.
Sau khi tắt máy, tôi nhìn La Thiên vẻ vui mừng trước tai họa của người khác, cười tít mắt nói: "Thần thám La Thiên, mọi người đang đợi để anh dẫn họ đi vạch trần phương pháp che mắt thiên hạ của bà đồng gọi hồn đấy, thế nào? Hay là để em nói với các bạn ấy là em không tìm thấy anh?"
La Thiên ấn ấn mũi tôi, đứng dậy nói: "Chuyện nhỏ, có phải em muốn nhìn thấy anh bẽ mặt chứ gì? Đi nào, anh cũng thực sự muốn kiểm chứng một chút việc gọi hồn vẫn được mọi người nhắc đến, để bà ta nói xem hung thủ là ai, để anh đỡ phải điều tra."
---------------------
1. Chữ lông và con mèo trong tiếng Trung âm đọc gần giống nhau, nên dễ bị nghe nhầm.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét